Tối qua có người đến nhà xin bỏ trầu cau
Ba mẹ đón chào chuyện hỏi cưới bàn thật lâu
Em buồn em khóc biết bao nhiêu
Nhớ anh và thương anh thật nhiều nhưng lòng giận anh và yêu anh cớ sao không tìm em
Mẹ thương em đến bên giường hôn trán em thì thầm
Con nhỏ này dạy ghê mẹ chọn nơi quyền quý người ta thế mà chê
Cưng nghe mẹ đi cưng hai lần hai là bốn thực tế vậy mà thôi
Vắng anh thấy buồn khóc hoài không ngủ cả đêm
Gió mưa trước thềm đèn lẻ lói càng buồn thêm
Em là con gái yêu hôm nay
Biết sao ngày mai trong cuộc đời xin đừng bỏ em đừng xa em dưới cơn mưa trời đêm
Được tin em lấy chồng
Lòng anh buồn biết mấy
Được tin em có chồng
Chắc người từ độ ấy
Còn thương tiếc không khuây.
Giờ em đi lấy chồng
Còn đâu mà trông ngóng
Đẹp duyên em với chồng
Xây cuộc đời đầm ấm Để ai... tan nát lòng.(Vọng cổ) Em ơi, em có đôi còn tôi ở vậy,
em có người yêu còn tôi ở một (ư...)... mình.
Tôi sống cô đơn còn em có gia đình.
Tôi với em như hai người xa lạ và cũng không hề biết tuổi quen tên (ơ...).
Rồi vài năm sau khi em trở về đây thì em đã tay bế tay bồng,
tôi ngậm ngùi hát bản tuyệt tình ca khi chiếc thuyền đời đã lìa xa bến cũ (ơ...).
Đứng lặng bên sông nhìn xe hoa chuyển bánh, lệ tôi rơi mằn mặn tự bao giờ.
Đâu biết còn ai để ngong móng đợi chờ,
tôi dẫm trên xác pháo hồng tan tác để trở về với gác vắng hoang sơ.
Giữa đêm buồn tìm lại lá thơ xưa, ngồi đọc để ngậm ngùi tiếc rẻ.
Chẳng biết đêm nay giữa loan phòng êm ấm, em có thương giùm kẻ lạnh lùng chăng (ơ...).(Tân nhạc)
Ai ơi câu ước thề chưa phai.
Năm tháng nào bên ai chung bóng trăng soi.
Ai ơi, bao tiếng cười reo vui theo tiếng đàn chơi vơi vọng suốt đêm dài...(Vọng Cổ)
Em ơi, em đã lên xe hoa lìa quê không trở lại, tôi còn đâu can đảm gọi tên (ư...)... nàng.
Kỷ niệm ngày xanh còn lại mớ tro tàn.
Em có ra đi hãy đi mãi mãi, đ
ừng bao giờ trở lại làng xưa,
cho tôi quên một bóng dáng ngây thơ một hình ảnh diễm kiều buổi trước.
Em ra đi sống vui đời hạnh phúc để cho tôi tan nát gan lòng (ơ...).(Tân nhạc)
Người ơi nay hết rồi Tình duyên lìa hai lối Giờ em đi vui đời
Anh về lòng tê tái Lệ rơi trong tiếng cười(Cổ nhac)
Em cười làm chi khi có người ứa lệ,
em vui làm chi khi có kẻ âu sầu.
Em ơi, hai chúng mình hai lối rẽ từ nay đời muôn ngả đường ai nấy bước.
Được tin em đã đi rồi, tôi gượng mỉm cười nhưng lệ cứ rưng rưng.
|