Đã có lúc con tự hỏi rằng tại sao người quá nhẫn tâm
Ban cho con qúa nhiễu nỗi đau,biến con thành kẻ lặng câm
Bao năm oán trách định mệnh,giơ ngón tay giữa với đời
Chỉ vì chưa bao giờ được trọn vẹn sống 1 ngày êm ấm
Niềm tin tan nát khi thấy lòng người nay không còn vẹn nguyên
Chữ nghĩa ngã vì quyền,chữ tình luỵ vì tiền,kẻ sống thật phải độc diễn
Và cứ thế giữa dòng đời ngược xuôi vẫn chỉ mình con khao khát,đi tìm sự bình yên
Con muốn sống thật,con muốn 1 lần được cởi bỏ lớp mặt nạ
Con muốn được thấy tâm hồn mình sau những năm tháng hoá đá
Nhưng phải chờ đến bao giờ? Phải chờ đến bao giờ khi thế giới con đang sống chung quanh chỉ toàn giả tạo,điêu ngoa và dối trá
Đau buồn…tuyệt vọng thật sự chỉ muốn tự tay kết liễu
Nhưng không thể! đơn giản là vẫn chưa trả được chữ hiếu
Người đời nhìn vào cứ tưởng con vô tư như là mây trôi
nhưng mấy ai hiểu…tim con thật sự đã nát lâu rồi.
Có ánh mắt níu với thời gian
Sống với những ký ức tan hoang
Tuyệt vọng nay sao vô vàn
Ôm chầm ta khóc than
Đớn đau ấy chẳng muốn rời xa
Lòng này chợt nghẹn ngào như vỡ oà
Chỉ mỗi ta…hallelujah.
Người cho con thấy mục đích,để con tiếp tục sống
Và khi con sắp thành công người lại trao con sự tuyệt vọng
Người đạp đổ mọi thứ con đã xây dựng bằng nước mắt
Để lại dư âm con ngắm mỗi ngày là hàng trăm sự bế tắc
Làm sao yêu người khác,khi cô ấy luôn trong tâm trí con
Làm sao kết thân bất cứ ai khi niềm tin nay đã không còn
Làm sao có thể sống tiếp khi nghị lực đang dần hao mòn
Làm sao có thể thay đổi,khi đã hết sự lựa chọn
Trêu ngươi! con tự hỏi với người bao nhiêu vừa
Hành hạ tâm trí và thân xác con bao nhiêu đó đã đủ chưa?
Tình cảm tan nát,người thân rời xa,gia cảnh tan tác,anh em mỗi người mỗi ngã
Chẳng lẽ để khoé mắt vui, trái tim phải rỉ máu trước?
Chẳng lẽ để sống đúng nghĩa chữ đời phải biết che mọi vết xước
Nếu sự thật là thế! con xin người 1 điều thôi
Hãy cho con sớm rời “cuộc chơi”...con mệt mỏi lắm rồi.
Cuộc đời là sự mâu thuẩn, giữa sự sống và cái chết
Là vòng quay giữa mạnh yếu, giữa trải phải ko hồi kết
Con người có kẻ không biết có kẻ biết đúng có kẻ biết sai
Và cho dù rằng người đó là ai ý người vẫn chẳng thể nào chống lại
E sợ cảm giác giả dối…nhưng rồi cũng phải tập quen dần
Vì sự chân thật từ lâu đã không còn giá trị trên bàn cân
Vì cuộc đời giờ toàn vết bẩn,
Sống với nhau bằng sự tàn nhẫn
Lỗi do người? lỗi nơi con? hay tất cả do lỗi thế nhân?
|