Đến rồi đi...
Giờ đây những giọt lệ lạnh lùng cũng chỉ là những bạn đã qua
Không thể lường tựa được nữa...
Và những đêm trôi
Sương đồng hồ đang đếm giờ
Thời gian đang gần trôi cạn kiệt
Cô đơn là người gần gũi và thân thiện
Với tôi trong tình yêu điều đó chắc em biết
Bao đêm tôi một mình bàng hoàng và tỉnh giấc
Đứng trước bóng trước tường nơi mình cô độc nhất
Tự nhủ vs lòng mình phải qua đứng lên đi
Ngàn nước mắt xoá hết và quên đi
Ta đã mất bao nhiêu bên nhau và ta đang nơi đâu
Cảm giác như mình đang lún sâu nhấn chìm nhau
Đôi tay ta lên buông thôi em ơi
Yêu thương kia theo gió đã cuốn trôi
Và đứng lại nơi đây một bức tường đóng kín
Chẳng còn gì quá khứ vẫn níu kéo đôi chân
Khi tất cả mọi thứ đã cho và đã nhận
Bỏ lại phía đằng sau càng giữ càng thêm đau
Let's go...
[Hồ Quốc Việt:]
Thức giấc sau tiếng mưa
Ngày mới ấy đã đến chưa?
Mà sao đêm đen vây quanh
Làm sao xua đi qua nhanh.
Gục ngã cũng đã lâu
Mà cứ níu giữ nỗi đau
Dường như nay đang thêm sâu
Mãi chờ màn đêm trôi qua mau.
Từng làn gió ùa về thổi lạnh buốt đôi vai gồ ghề
ngày nào cánh tay kia ghì chặt ấm vai nhau
Mà giờ chỉ còn lại một khoảng trống tồn tại
Gượng đi qua bao thương đau, mặc cho cơn mưa rơi lâu.
[ĐK:]
Cho dù đã cố tìm lấy nhớ thương khác để lặng im
Vượt qua cơn mê cũ, chôn vùi những nỗi đau
Nhưng mà sao cứ hoài chẳng thể quên hết những ngày dài
Cùng trao nhau yêu dấu, thêm cả những nỗi đau.
Chợt nhận ra những kí ức qua
Đã in sâu trong nhớ thương thiết tha
Chẳng thể rời xa, chẳng nhạt nhoà
Đành để đêm trôi trong nhớ mong
Vì biết dẫu bình minh đến cũng không thể xoa dịu đi
Những nỗi lòng, vẫn trông ngóng...
|